Tấm bia đó ghi như sau: “Tiền viễn tổ, tướng Cao Lỗ, năm 357-208 trước Công Nguyên” . Ngay trong ruột làng tôi còn có bốn ngôi mộ cổ, bia ghi là: “Thủy tổ con cháu Cao Đại Tôn”. Đây là những người đã sinh ra tướng Cao Lỗ. Từ những ngôi mộ cổ này suy ra làng tôi đã có từ lâu đời lắm. Khi bắt đầu có trí nhớ, tôi đã thấy làng mình đúng là một ngôi làng Việt cổ. Lũy tre bao kín bốn phía. Làng san sát mái tranh và những hàng cau. Cái cổng làng hình vòm xây bằng đá xanh đầy rêu phong. Trước cổng có đặt một tấm bia “hạ mã”. Quan to mấy đi đến đây cũng phải xuống ngựa.
Một ngôi làng cổ thì nề nếp cổ còn được lưu giữ rất lâu. Việc chị Liễu sinh con đối với người làng tôi là một sự lạ. Các bà có thể ngại giáp mặt chị Liễu, nhưng công an xã thì không ngại. Khi chị Liễu làm giấy khai sinh cho con trai, cán bộ tư pháp xã hỏi: “Bố thằng bé là ai?”. Chị Liễu trả lời rất bình tĩnh: “Tôi đã để trống phần họ tên người bố. Sao anh còn phải hỏi câu đó”. “Nhưng chị sinh con không đúng luật”. “Tôi sai luật ở chỗ nào?”. “Chị ăn nằm với chồng người khác là phạm luật”. “Sao anh biết tôi ngủ với chồng người khác? Nhỡ tôi ngủ với trai tơ thì sao?”. “Nếu chị không làm rõ vấn đề này thì chúng tôi không thể làm giấy khai sinh cho cháu được”. “Anh cán bộ giải quyết việc này như thế liệu có phạm luật không? Đây nói cho mà biết nhé, tôi có đẻ bao nhiêu, anh vẫn phải làm giấy khai sinh cho các con tôi”. Cuối cùng thì cán bộ tư pháp xã vẫn phải làm giấy khai sinh cho thằng bé nhà chị Liễu. Nhưng lời tuyên bố của chị Liễu khiến chị cán bộ dân số lo lắng. Nếu bà ấy cứ đẻ như tuyên bố thì chỉ tiêu kế hoạch hóa gia đình của xã sẽ đổ vỡ.
Hôm sau, chị cán bộ dân số mang một hộp sữa đi thăm thằng bé nhà chị Liễu. “Cháu kháu quá, chị ơi! Nhìn phát thèm”. “Thì đẻ thêm một đứa nữa, biết đâu lại được một thằng cu”. “Em đã hai con rồi, lại là cán bộ dân số, không thể đẻ thêm được nữa. Chị cũng thế. Hãy dừng lại ở hai con, chị nhé”. “Chửa đẻ có sung sướng gì đâu. Nhỡ ra thì phải đẻ thôi”. “Nhưng từ nay chị đừng nhỡ nữa, một lần này là đủ rồi”. “Chuyện đó không ai nói trước được, Không ai nắm tay được tối ngày. Rồi cũng có lúc nhỡ ra chứ”. “Em bảo chị đừng nhỡ nữa. Đây, em phát cho chị một hộp bao cao su để chống nhỡ”. “Nhưng cái đó là của đàn ông mà. Nhỡ thằng đàn ông nó không thích đeo vào thì sao?”. “Hay là chị đi đặt vòng”. “Vòng vèo gì. Đeo của lạ trong người tôi không thích”. “Thế thì em phát cho chị một hộp thuốc tránh thai. Mỗi tháng uống một vỉ thì không lo nhỡ”. “Thế thì được. Nói thật với cô, cán bộ ở xã này cô là người cao tay nhất đấy”.
(Còn nữa)
Khánh Hoàng/Báo Gia đình & Xã hội
0 nhận xét:
Đăng nhận xét