Nhưng mẹ cho rằng con sống giả tạo, mẹ nghĩ rằng, còn chỉ nói khéo vậy chứ con dâu có ai mongmẹ chồng sống lâu, để phiền hà, nhất là những cô con dâu phải sống chung nhà chồng.
Con mua sữa biếu mẹ, mẹ bảo con giữ lấy mà uống, mẹ không uống. Mẹ sợ con cho mẹ uống linh tinh, sợ con làm hỏng chuyện, sợ con khiến mẹ khỏe thành yếu hay sao? Con thật lòng muốn quan tâm mẹ, vậy mà mẹ lại phụ tấm chân tình của con.
Chưa bao giờ mẹ hỏi con bất cứ một câu gì liên quan tới sức khỏe. Dù con ốm nằm đó, mẹ cũng chỉ nghĩ con mệt sơ sơ, có gì mà phải bận lòng. Nhưng nếu là con gái của mẹ nằm đó, mẹ có hành xử như vậy không? Con chỉ mong mẹ cho con một câu an ủi hay hỏi thăm, rằng, con cố gắng ăn uống cho khỏe. Hoặc mẹ nấu cho con một bát cháo hành lúc mà chồng con cũng chỉ biết ngồi đó, chẳng làm gì được cho con thì hay biết mấy. Nhưng mẹ không làm. Con dâu ốm không phải là phận sự của mẹ.
Nhà có chuyện gì, trên dưới đều biết, chỉ có con là người biết cuối cùng, thậm chí nếu chồng con không nói thì mãi mãi con như người dưng nước lã. (ảnh minh họa)
Nhà có chuyện gì, trên dưới đều biết, chỉ có con là người biết cuối cùng, thậm chí nếu chồng con không nói thì mãi mãi con như người dưng nước lã. Có chuyện quan trọng, mẹ cũng không nói với con. Con nghe mọi người nói với nhau trong mâm cơm mà không hiểu đang nói chuyện gì. Con có hỏi thì mẹ lại bảo con biết gì mà nói, cứ ngồi im đó mà nghe, nghe như vịt nghe sấm. Mẹ ơi, con thật buồn vì mẹ luôn coi con là người ngoài. Con là con dâu, tức, con đã là người một nhà với mẹ. Mẹ không thể biến con thành người ngoài, mọi chuyện không nói cho con hay.
Gia đình mình đi đâu, mẹ cũng không hỏi ý kiến con. Mẹ mặc định, cho con đi là tốt rồi. Mẹ không nói với con một lời, mẹ không cho con đưa ra ý kiến. Con cảm thấy mệt mỏi vì chuyện đó, bực mình, con không muốn đi, mẹ lại nói con này kia. Mẹ chưa một lần nói một câu nhẹ nhàng với con. Mẹ cho con là hạng người gì, hay con là hạng bám vào nhà mẹ để có được cuộc sống như ngày hôm nay.
Mẹ sai con đủ thứ trên đời. Ở nhà, ai cũng được ngồi uống nước, ăn hoa quả, chỉ một mình con dọn dẹp trong bếp. Nhìn cảnh ấy, con lại nhớ đến gia đình mình. Ở nhà con, con cũng là cô con gái được nuông chiều, được cưng nựng. Mẹ con chiều con, yêu thương con, đâu bắt con làm tất cả việc nhà, cũng không bao giờ mắng mỏ con. Con vui vẻ, hạnh phúc vì được là con của bố mẹ con. Còn về đây, con phải khép nép, sống ý tứ, để ý hết người này đến người nọ nhưng cũng chẳng ai đón nhận con bằng tấm lòng chân thành. Chồng con chiều con, mẹ cũng ý kiến, nói là anh ấy làm hư con, con dụ dỗ anh ấy. Chồng con mắng con, đánh con thì mẹ mới hài lòng sau mẹ?
Con dâu cố gắng nỗ lực hết mình, tại sao mẹ lại không nghĩ, mẹ cũng nên đối xử tốt với con, như con cái trong nhà. Bản thân con cảm thấy thật mệt mỏi vì cuộc sống này. Con có thể sẽ ra ở riêng nếu cứ tiếp tục tình cảnh này, vì con không thể sống ở một ngôi nhà như nhà trọ nhà mình được. Mong bố mẹ hãy hiểu được tấm lòng, nỗi cô độc của người con dâu như con mà coi con như con gái thật sự của bố mẹ. Khoảng cách là do chính chúng ta tạo ra. Khi chúng ta muốn rút ngắn thì điều đó cũng chẳng có gì là khó khăn cả, mẹ ơi!
Theo TT (Khampha.vn)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét