Chàng trai tàn nhưng không phế
Những người dân ở phố Xốm, Phú Lương, Hà Nội càng cảm thương lại càng khâm phục tình yêu anh Đồng, chị Mãi. Mới đầu, nhìn hoàn cảnh của anh nhiều người không tránh khỏi lo lắng cho gia đình nhỏ. Chồng bị liệt hai chân, lấy anh chị Mãi xác định sẽ vất vả hơn so với những người phụ nữ khác. Dù vậy, ý chí vươn lên của họ đã chứng minh rằng, không có gì là không thể.
Chúng tôi gặp anh Đồng vào một buổi chiều muộn khi anh vừa đi làm về. Hiện, anh là thợ phụ cơ khí ở một xưởng gần nhà. Chàng trai có đôi chân không lành lặn sở hữu khuôn mặt tuấn tú, nói chuyện cởi mở, thể hiện sự am hiểu. Ngạc nhiên hơn khi thấy anh di chuyển nhanh nhẹn không khác gì người bình thường bằng hai chiếc ghế gỗ.
Vốn dĩ anh Nguyễn Công Đồng sinh ra là đứa trẻ bụ bẫm, khỏe mạnh. Bi kịch đến với anh lúc tròn 1 tuổi. Lần đó, anh bị sốt, gia đình đưa anh vào viện cấp cứu, bác sĩ khám, phát thuốc và tiêm vào chân. Về nhà, mọi người thấy chân cậu bé Đồng đỏ ửng nhưng cứ nghĩ sốt chưa khỏi. Mãi đến khi bà nội cho Đồng tập đi mới nhận thấy đôi chân không nhúc nhích. Khi đó, mọi người trong gia đình mới tá hỏa nhưng mọi thứ đều trở nên muộn màng.
Khi phát hiện, bố mẹ anh đưa anh đến nhiều nơi cứu chữa nhưng chỉ nhận những cái lắc đầu của bác sĩ. Theo thời gian, các bộ phận khác trên cơ thể của anh Đồng đều phát triển như một người bình thường. Riêng đôi chân teo tóp dần. Xưa nay, nhiều trường hợp bị giống anh không thể làm được gì, ngay cả việc đơn giản nhất là ăn uống cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.
Gia đình anh Nguyễn Công Đồng, chị Cao Thị Mãi.
Không đầu hàng số phận, anh nghĩ, những gì người bình thường làm được thì mình cũng phải thế. Đôi chân tật nguyền không thể đi lại nên anh quyết tâm bò bằng tay. Năm 9 tuổi, người thân thiết kết hai chiếc ghế gỗ có tay cầm vào để anh bớt đau tay. Anh Đồng làm chúng tôi ngạc nhiên bởi nhanh nhẹn trong di chuyển. Tốc độ leo cầu thang của anh không khác gì người bình thường.
Anh bảo: “Tôi không thua kém gì người khỏe mạnh. Ngay cả việc chơi cầu lông, đá bóng, chỉ là không giỏi thôi. Rảnh rỗi tôi đi hát cùng Câu lạc bộ Khuyết tật Hà Nội. Để tự sinh hoạt được như ngày hôm nay là cả một quá trình tập luyện không mệt mỏi. Bây giờ bàn tay tôi vẫn còn những vết chai sạn chứng minh điều đó”.
Anh Nguyễn Công Đồng luôn tỏ ra lạc quan, yêu đời.
Từ bé đến lớn, chàng trai có đôi chân không lành lặn ít khi cảm thấy tự ti. Hồi bé, anh Đồng được người bạn gần nhà cõng đi học suốt 4 năm liền. Đến năm học cấp 2, cấp 3 thì anh học tại một trường gần nhà.
Có lẽ tình cảm của chúng bạn dành cho mình làm cho anh không giờ cảm thấy lạc lõng. “Hồi cấp 3, có lần cả lớp tổ chức đi chùa Tây Thiên chơi, tôi khước không đi vì nghĩ mình không leo núi được. Rồi chúng nó bảo cứ đi, không đi được thì mấy thằng thay nhau cõng”, anh Đồng nhớ lại.
Tình yêu vượt qua rào cản
Học hết cấp 3, anh Đồng đăng ký theo học tại trường Cao đẳng Điện tử ở Sơn Tây, Hà Nội. Vì gặp khó khăn nên anh nghỉ học giữa chừng. Lúc này là khoảng thời gian anh Đồng cảm nhận rõ mình thiệt thòi hơn bạn bè trang lứa khi không có đôi chân lành lặn.
Nhiều lần tâm sự cùng bố mẹ, người thân trong nhà, họ đều có ý định muốn anh lập gia đình sớm. Nhưng, đáp lại anh Đồng chỉ biết gật đầu vô vọng bởi bản thân anh chưa tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Và rồi cơ duyên cũng đến với chàng trai thiệt thòi, anh quen chị Cao Thị Mãi, người con gái ít hơn mình 5 tuổi ở Chương Mỹ, Hà Nội. Anh Đồng sinh năm 1983. Lúc đó gia đình anh cho thuê tầng 1 để mở tiệm làm tóc. Chị Mãi là nhân viên cửa tiệm.
Hồi đầu, cả hai nói chuyện với nhau như bạn bè, càng tiếp xúc anh thấy quý và trào dâng một sự yêu thương đặc biệt với người con gái hiền lành, xinh xắn. Nhan sắc không thể xếp vào hạng nghiêng nước nghiêng thành nhưng thủa ấy chị Mãi là niềm mơ ước của nhiều chàng trai.
Niềm vui khôn cùng khi anh biết chị Mãi cũng thầm thương trộm nhớ mình. Chuyện tình của họ lãng mạn bên những câu hát anh Đồng dành cho chị Mãi trong khoảng thời gian riêng tư ít ỏi.
Dẫu vất vả nhưng chị Mãi hài lòng về tổ ấm hiện tại của mình.
Sau 8 tháng yêu nhau họ quyết định tiến thêm một bước xa hơn. Gia đình nhà trai thì vui mừng khôn xiết bởi con dâu tương lai nết na, khỏe mạnh. Quan trọng hơn họ tin tưởng tình cảm của hai người.
Nhà trai vui mừng, chào đón bao nhiêu thì nhà gái lại ngược lại. Ngày bố mẹ anh Đồng đến đề cập vấn đề cho phép hai con nên duyên vợ chồng thì nhận được sự phản đối kịch liệt từ gia đình chị Mãi. Chị tâm sự: “Cha mẹ nào chả thương con, bố mẹ phản đối vì sợ tôi khổ khi lấy anh. Họ lo lắng tôi để phải cáng đáng gia đình. Rồi nỗi lo những đứa con chúng tôi không lành lặn như người đời. Chúng tôi thông cảm cho họ”.
Mặc dù bị phản đối nhưng tình yêu của đôi bạn trẻ không lay động. Dần dà, bằng tình yêu chân thành anh Đồng cũng thuyết phục được phụ huynh. Không chút che giấu, anh đề cập với phụ huynh việc mình không phải bị bại liệt bẩm sinh nên không lo lắng đến việc ảnh hưởng đến con sau này. Hơn nữa, anh đảm bảo mình có thể tự phục vụ sinh hoạt cá nhân. Nhìn thấy tình yêu chân thành của đôi bạn trẻ, quyết tâm nắm tay nhau cho đến phút cuối cùng, gia đình chị Mãi cũng xuôi lòng.
Trải qua nhiều sóng gió và khó khăn, sự cấm cản, cái kết của câu chuyện tình khép lại bằng một đám cưới nhỏ trước sự chúc phúc của đông đảo bà con. Ngày đó, anh Đồng được “đường đường chính chính” rước chị Mãi về làm vợ. Bản thân chị vợ cũng hạnh phúc vì bắt đầu cuộc sống với người mình yêu, dẫu biết rằng khó khăn đang chờ đợi họ.
Đến nay đã 9 năm đắng cay ngọt mùi có nhau. Họ đã là ba mẹ của một bé gái 8 tuổi và cậu con trai kháu khỉnh vừa tròn 4 tuổi. Hai bé đều khỏe mạnh. Hạnh phúc giản dị của họ là niềm ao ước của bao người. Nhìn lại quãng thời gian đã qua, chị Mãi tâm sự: “Nhiều người thắc mắc sao tôi lại chọn anh, một người có đôi chân không lành lặn làm chồng. Bản thân tôi vào thời điểm gặp anh thấy anh là người phù hợp để mình kề vai sát cánh. Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu không tính toán”.
Gia đình nhỏ của anh Đồng, chị Mãi, 2 con ngoan giỏi trở thành niềm mơ ước của nhiều người.
Ngày chị lên xe hoa, không ít người tỏ sự ái mộ bởi lòng dũng cảm của người phụ nữ trẻ. Chị Mãi lại không nghĩ thế, chị cảm thấy mình là người may mắn khi đến với gia đình anh Đồng. Ở gia đình nhỏ này không hề một sự mâu thuẫn nào, tình cảm mẹ chồng nàng dâu rất tốt. Bố mẹ chồng chăm sóc và hết mực yêu thương chị. Chị Mãi rất hài lòng về cuộc sống hiện tại.
Còn anh Đồng, chị Mãi đôi khi cũng có những giận dỗi nhỏ, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, ngược lại, nó làm anh chị hiểu nhau hơn. Mong sao gia đình nhỏ mãi hạnh phúc như bây giờ.
Từ trước đến nay, chị Mãi một lòng một dạ vì chồng con. Thương chồng thiệt thòi khiếm khuyết về cơ thể, chị luôn động viên để anh xóa đi mặc cảm. Dẫu biết, tương lai phía trước vô vàn gian khổ nhưng anh Đồng, chị Mãi tin rằng, tình yêu của họ sẽ chinh phục được tất cả.
Ngọc Thi/Báo Gia đình & Xã hội
Ảnh: Nhân vật cung cấp
0 nhận xét:
Đăng nhận xét