Tôi và anh quen nhau thật tình cờ qua một lần cùng trò chuyện với cô bạn trên mạng xã hội. Ngày đó, anh là một chàng trai thuộc một gia đình gia giáo, bố mẹ anh đều là giáo viên cấp 3 đã về hưu. Anh là người con trai ngoan của bố mẹ, học giỏi và hiện đang là một giáo viên tại một trường cấp 3 theo nghiệp của bố mẹ anh. Đối với bố mẹ, anh là điều tuyệt vời nhất. Và với anh cũng vậy. Còn tôi thì cũng chẳng dám nói gì nhiều vì tôi là một người con gái tỉnh lẻ, bố tôi mất sớm, một mình mẹ tôi tần tảo nuôi ba chị em tôi khôn lớn trưởng thành. Và tôi vừa chia tay mối tình 7 năm của mình.
Chúng tôi quen nhau và nói chuyện với nhau rất hợp tính. Anh như một người đàn ông trưởng thành thực thụ. Anh ân cần hỏi han tôi và rất chu đáo. Một ngày, anh ngỏ ý muốn được chăm sóc tôi và mong muốn tôi chấp nhận tình cảm của anh. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy lo lắng bởi chính tôi vừa trải qua mối tình đã quá lâu. Một mối tình với thật nhiều nụ cười và nước mắt, mối tình mà tôi khó có thể quên được nó. Trân trọng anh nên tôi đã giãi bày với anh về tình yêu ấy để anh thông cảm cho những suy nghĩ của tôi. Nhưng tôi cũng thật không ngờ khi nghe xong tất cả anh ôm tôi vào lòng và nói "anh chưa trải qua mối tình nào như em cả bởi em chính là mối tình đầu của anh. Em cho anh cảm giác thật hạnh phúc khi ở bên sau mỗi giờ dạy. Anh trân trọng những gì em đã trải qua và những gì thuộc về em. Nên em hãy an lòng, quan trọng là tình cảm chúng ta vẹn tâm vẹn ý dành cho nhau”.
Nhưng cái quan trọng hơn nữa là tôi không còn như những cô gái khác. Tôi đã dành những gì quý giá nhất của mình trao cho người yêu cũ. Hơn cả sự vị tha, anh vẫn chấp nhận tất cả. Điều gì khiến anh vĩ đại với tôi quá vậy? Tôi tự dặn lòng phải thật tốt để xứng đáng với những gì anh dành cho tôi.
Không dừng lại ở đó, vài ngày sau bố mẹ anh gọi điện thoại cho tôi. Nhấc máy lên mà tim tôi đập mạnh lắm. (ảnh minh họa)
Lần đầu, anh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Bố mẹ anh hỏi tôi về những người trong gia đình tôi. Nghe xong, bà chỉ “à, thế à” rồi cười một nụ cười rất nhạt với tôi. Trong bữa ăn, bố mẹ anh không lấy làm gì vui cho lắm. Chắc vì gia thế của tôi không được như bố mẹ anh mong đợi ở người con trai ngoan ngoãn duy nhất của ông bà. Sau bữa cơm, những câu nói của bà liên tiếp xoáy vào tôi, nó thâm sâu tới mức nhói lòng lắm: “Ở đời nên biết mình là ai cháu ạ. Nồi nào thì úp vung nấy. Bởi vậy các cụ bảo môn đăng hộ đối có sai mà”. Nghe xong nước mắt tôi cứ trào ra một cách vô thức. Tôi dắt xe mà vội bỏ đi chỉ kịp một câu “cháu xin phép”. Anh đuổi theo tôi nhưng đã bị bố mẹ anh giữ lại. Tôi chỉ biêt đi đi và đi, khóc như một đứa trẻ vậy.
Sau lần ấy, tôi càng cảm thấy buồn lòng hơn khi mình khó được bố mẹ anh chấp nhận nhưng anh vẫn động viên và nói sẽ cùng tôi vượt qua tất cả. Người đàn ông trưởng thành ấy cứ ân cần chăm sóc tôi hàng ngày, không một lời la mắng. Ngỡ tưởng hạnh phúc ấy cứ mãi bên tôi nhưng tới một ngày người yêu cũ của tôi muốn quay lại với tôi và nói vẫn quan tâm tôi rất nhiều. Người ta gợi lại trong tôi quá nhiều kỷ niệm trong suốt 7 năm vừa qua. Những tin nhắn và những cuộc gọi cứ hàng ngày giục giã tôi và mong muốn bạn ấy được gặp mặt tôi. Tôi giấu anh về những cuộc trò chuyện này bởi tôi muốn tự mình giải quyết. Tôi hứa không để anh phải buồn phiền vì một người mà anh hoàn toàn tin tưởng nữa.
Một ngày, anh lại quyết tâm dẫn tôi về với bố mẹ tôi để bố mẹ đồng ý cho tôi và anh đến với nhau. Không khá hơn những lần trước, lần này bố mẹ anh quyết tâm lắm. Ông bà ngồi trong phòng và nhắn ra lại rằng ông bà mệt không muốn tiếp khách và đã nhờ cô giúp việc tiếp tôi hộ. Thật đắng cay khi nhìn vào sự thật mà tôi và anh đang cố gắng. Tôi phải làm sao để tiếp tục?
Không dừng lại ở đó, vài ngày sau bố mẹ anh gọi điện thoại cho tôi. Nhấc máy lên mà tim tôi đập mạnh lắm. “Hai bác muốn gặp cháu nói chuyện nhưng tuyệt đối cháu không được nói với con trai bác”. Cuộc gặp gỡ chỉ diễn ra vỏn vẹn trong 10 phút nhưng nó cũng khiến cuộc đời tôi suy sụp hoàn toàn với những lời nói thâm sâu của bố mẹ anh. Hai bác cho tôi xem ảnh và anh ấy đang đi chơi và nói chuyện với một cô gái khác. Cô gái mà bố mẹ anh nói là “môn đăng hộ đối” với gia đình. “Thấy con trai bác cũng say đắm cháu lắm nên bác cũng đôi phần hiểu về cháu. Nhưng bác bảo này, nếu đã yêu ai thì yêu cho sâu đậm cháu ạ. Yêu lâu thế mà bỏ phí lắm. Nồi nhỏ thì vung nhỏ là đúng rồi đừng thấy nồi to mà đắp vào, lệch lắm, rồi có khi con bác trở thành kẻ ăn ốc đổ vỏ cũng nên. Thôi bác nói vậy chắc cháu hiểu. Đàn ông mà, đôi khi chỉ là nhất thời bởi sự quyến rũ còn cháu thấy đấy, nó vẫn là một người con trai ngoan của gia đình. Nó biết thế nào là những gì xứng đáng cháu ạ”.
Đứa con trong bụng tôi ngày một lớn, nó cũng cần có cha, nó vô tội. Nhưng giờ tôi biết làm sao để con tôi gọi ai làm cha bây giờ? (ảnh minh họa)
Ông bà lặng đứng dậy mà đi, còn tôi ở lại trong ngàn vết dao cắt trong lòng. Như một sự sắp đặt của định mệnh, người đó gọi cho tôi. Tôi chỉ biết khóc nấc lên như một đứa trẻ bị ai mắng vậy. Và tôi đã khóc trong vòng tay của người đó. Bờ vai ấm khiến tôi có cảm giác của những năm về trước về sự vồ vệ mặn ngọt của cả nụ cười và nước mắt. Từng chút, từng chút tôi như lạc vào kỷ niệm và tôi lại phạm sai lầm. Tôi tỉnh dậy trong sự bàng hoàng. Tôi đang làm gì thế này? Với ai? Không, tôi vơ vội mọi thứ mà lao đi. Lại là những giọt nước mắt nhưng nó chất chứa bao sự ân hận của kẻ phản bội với anh – người mà tôi nguyện không bao giờ làm điều gì có lỗi với anh.
Trở về nhà, tôi thấy anh đã đứng đợi sẵn ở cửa nhà tôi cùng 1 vali quần áo. Anh đã lớn tiếng với bố mẹ và quyết tâm bỏ đi vì tôi. Nhìn kìa, một đứa con mà bố mẹ anh nâng niu chăm sóc, sống vì anh suốt cả cuộc đời, vậy mà giờ đây anh lại vì một đứa con gái không tốt như tôi để từ bỏ họ sao?
1 tháng trong sự mong mỏi chờ đợi của gia đình. Bố mẹ anh đã “xuống nước” và chấp nhận đồng ý cho anh lấy tôi. Anh ôm tôi như vỡ òa trong cảm xúc của anh rằng tôi và anh được sự đồng ý của bố mẹ. Còn tôi, đứa con trong bụng tôi phải làm sao đây? Anh lau từng giọt nước mắt của tôi “em hạnh phúc lắm phải không, anh vui lắm em ạ”. Nhưng những giọt nước mắt của tôi đâu phải là hạnh phúc mà là nhưng giọt nước mắt của sự tủi nhục, của sự day dứt khi tôi không biết phải đối diện với “ông bụt” trước mặt tôi như thế nào. Anh đã hy sinh vì tôi quá nhiều. Tôi thật sự không đáng được nhận những điều này từ một chàng trai tốt như anh với tương lai phía trước.
Đứa con trong bụng tôi ngày một lớn, nó cũng cần có cha, nó vô tội. Nhưng giờ tôi biết làm sao để con tôi gọi ai làm cha bây giờ?
Theo Dân Việt
0 nhận xét:
Đăng nhận xét