Anh và tôi lấy nhau đã hơn 4 năm. Cuộc sống gia đình tưởng chừng vô cùng hạnh phúc khi chồng thường xuyên chiều chuộng, chia sẻ công việc gia đình, chăm con với vợ. Tôi đã từng thầm nghĩ chắc kiếp trước mình ăn có đức nên kiếp này tôi mới có được cuộc sống hạnh phúc như vậy.
Nào ngờ, cái ngày mà hạnh phúc tan biến ấy đến nhanh như chớp mắt. Vì công việc, tôi phải thường xuyên đi xa nhà nên chuyện nhà cửa vào những ngày này hầu như đều phải nhờ đến bàn tay của chồng.
Nghĩ chồng, con ở nhà vất vả, lần công tác này tôi cố gắng hoàn thành công việc xong trước thời hạn để về sớm sum họp cùng cả nhà.
Chiều hôm đó khi về đến Hà Nội, tôi chưa vội đón con mà đi thẳng ra chợ mua đồ ăn để làm một bữa ăn thịnh soạn cho gia đình. Vậy là tôi tay xách, nách mang đồ đạc vào nhà. Thấy không có ai, sau khi cất đồ, tôi đi thẳng vào phòng mình.
Giật mình vì nghe có tiếng thì thầm bên trong, tôi nhẹ nhàng đến gần và nhìn qua khe cửa để rồi sốc nặng khi thấy cảnh tượng bên trong. Chồng tôi và một cô gái nữa đang quấn lấy nhau trên chính chiếc giường của vợ chồng tôi.
Ảnh minh họa
Đứng chết lặng hồi lâu, tôi nghe tiếng cười khúc khích của người đàn bà:
"- Nhanh lên anh ơi không vợ anh về là chết đấy.
-Em yên tâm, cô ấy làm sao mà về ngay được. Lần nào cô ấy về cũng gọi trước cho anh đón, em còn lạ gì nữa.
- Thôi, lần sau anh đưa em ra khách sạn cho thoải mái chứ ở đây không tiện đâu.
- Yên tâm đi cưng”.
Tôi điếng người. Vậy là đây không phải lần đầu, chồng ngoại tình bấy lâu nay nhưng tôi không hề hay biết. Thế mà tôi vẫn một mực tin tưởng ở anh. Tôi chỉ nhớ lúc ấy tim mình như bị ai nắm lấy vào bóp chặt lại. Đứng tần ngần trước cửa phòng mình mãi, tôi mới dám đẩy cửa bước vào.
Thấy tôi, cặp nhân tình hốt hoảng. Sau phút luýnh quýnh, anh ta quỳ xuống van xin tôi tha thứ. Quá uất ức, tôi nghiến răng nói: "Tôi sẽ khiến anh phải trả giá vì đã chà đạp tôi như thế này".
Nói rồi, tôi mở toang cửa tủ, lôi hết mọi đồ đạc của chồng ra cắt nát rồi vứt vào sọt rác. Bao nhiêu hờn tủi và đau đớn trào dâng khiến tôi như hóa điên.
Thấy hành động của tôi, chồng tôi há hóc mồm theo dõi. Anh ta chạy lại giữ tay van xin, mong tôi bình tĩnh lại. Bình tĩnh làm sao được khi mà chiếc giường mà tôi và anh vẫn ngày ngày ngủ chung đó, anh dám đưa người con gái khác về rồi làm chuyện ấy. Anh có còn lương tâm không?
Thật sự lúc đó, nhìn khuôn mặt sợ sệt của anh ta tôi chỉ thấy thật khinh bỉ. Con người ấy, chỉ trong một phút như vậy thôi đã không còn giá trị nào với tôi nữa rồi. Tôi không thể nào tiếp tục yêu thương và tôn trọng anh ta được nữa.
Cuối cùng tôi lao ra khỏi nhà, đi đón con rồi sang nhà chị họ sống ít ngày. Những ngày sau đó tôi không thiết ăn uống mà chỉ nằm khóc. Tưởng tượng ra cảnh ân ái giữa chồng và người đàn bà ấy tôi lại thấy đau khổ, uất hận. Mấy tháng đã trôi qua, giờ tôi đã bình tâm hơn nhưng không thể quên nỗi đau do anh ta gây ra.
Tôi muốn anh phải sống trong đau đớn nhục nhã với vợ con, xóm giềng nhưng lại không đành lòng. Tôi cũng đã nghĩ đến việc ly hôn với anh, nhưng nếu ly hôn đó chỉ là cách trực tiếp đẩy anh đến với ả nhân tình kia và cho anh ta tự do một cách quá dễ dàng. Còn con tôi nữa, nó sẽ thế nào đây khi mẹ cứ đi công tác suốt còn bố thì không bên cạnh chăm sóc?
Theo Vietnamnet
0 nhận xét:
Đăng nhận xét