Thâm cung bí sử (91-12): Bí mật chiếc camera gắn trong khách sạn

“Khám phá xứ Mường thì thú vị quá. Bà chủ tịch cho tôi tham gia với”. “Ok. Ông đi cùng gia đình chứ?”. “Không, chỉ mình tôi thôi”. Trong chuyến đi đó, ông Huy không bỏ qua một hành vi nào của Cẩm Nhi và ông Phương, kể cả một cái nháy mắt. Và trong khi Cẩm Nhi đưa cả đoàn du lịch đi nghe cồng chiêng và ăn món thịt chua ở Mường Bi thì ông Huy đã thuê một nhân viên khách sạn gắn camera loại nhỏ và rất nét vào buồng của Cẩm Nhi. Camera thì ông Huy mua từ trước. Còn việc thuyết phục nhân viên khách sạn thì ông Huy nhờ đồng tiền nói hộ, chỉ 10 triệu đồng lót tay là xong. Và ông Huy đã thu được kết quả ngoài mong muốn. Ông Phương và Cẩm Nhi làm gì trong phòng riêng, camera ghi được hết. Kết thúc tour du lịch, ông Huy nói với Cẩm Nhi: “Rất cảm ơn bà chủ tịch. Tôi đã có một chuyến du lịch rất thú vị. Còn bà thì ngoài thú vị còn được hạnh phúc nữa”. Ông Huy nói thế và cười mỉm. Câu nói úp mở và nụ cười bí hiểm của ông Huy khiến Cẩm Nhi chột dạ. “Ông ta nói thế là có ý gì?”. Rồi ông Huy gọi điện xin gặp riêng Cẩm Nhi. “Địa điểm là ở công ty và không có người thứ 3”. Cẩm Nhi hơi giật mình về cuộc điện thoại này. Nhưng cô không thể không gặp ông Huy. Hai người gặp nhau ở văn phòng công ty. Khi cô thư ký mang cà phê đến, Cẩm Nhi dặn: “Lúc này tôi không tiếp khách. Không được cho ai vào phòng tôi cả”. Rồi quay sang ông Huy, Cẩm Nhi nói: “Tôi cảm thấy cuộc gặp hôm nay rất quan trọng. Xin mời ông nói đi”. “Đúng là tôi có chuyện quan trọng để nói. Thời gian qua bà đã làm rất tốt chức trách của một chủ tịch công ty. Các tour du lịch đều để lại ấn tượng tốt cho khách hàng. Doanh số của công ty khá ổn định và cổ tức cũng cao. Nhưng công ty không thể bằng lòng với mức hoạt động như hiện nay. Trong thương trường, nếu mình dừng lại thì người khác sẽ tiến lên. Công ty phải mở rộng hình thức kinh doanh để có bước tiến vượt bậc. Và có lẽ bà chủ tịch không còn thích hợp với một công ty kinh doanh mở rộng trong tương lai”. “Nói tóm lại là ông vẫn muốn làm chủ tịch công ty?” “Đúng vậy”. “Tôi tưởng rằng chuyện đó đã kết thúc tại đại hội cổ đông rồi chứ”. “Đúng là giữa tôi với các cổ đông thì mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng chuyện giữa tôi với ông Phương và bà chủ tịch chỉ mới bắt đầu”. “Ông úp mở nhiều quá. Nói thẳng ra đi”. “Thì nói thẳng nhé. Tôi muốn mua lại toàn bộ cổ phẩn của bà”. “Ông có mơ ngủ không đấy. Không bao giờ có chuyện đó”. “Sẽ có chuyện đó. Tôi sẽ mua lại toàn bộ cổ phần của bà. Ngoài tiền mặt được trả ngay một lần rất sòng phẳng, tôi còn tặng bà một món quà rất quý”. “Lại úp mở nữa rồi. Không một món quà nào làm tôi có thể rời khỏi công ty này được”. “Nhất định bà phải ra đi. Bí mật mối quan hệ giữa bà và ông Phương là một quả bom lớn nếu tôi cho nó nổ ra. Nói thật là tôi có đầy đủ hình ảnh rất nét”. Cẩm Nhi đứng lên tự pha một ấm trà mà không gọi thư ký riêng. Trong mấy phút đó, bà chủ tịch đã suy nghĩ rất nhanh. “Hắn đã rình mò và có thể đã đặt camera. Hắn muốn dùng bí mật này để đánh đòn bất ngờ. Nếu mình run sợ là gục ngã”. Cẩm Nhi rót nước mời ông Huy và nói: “Hóa ra ông đã rình mò chúng tôi. Nhưng cho dù ông có bằng chứng gì thì đó cũng là chuyện riêng của cá nhân tôi, không liên quan gì đến công việc của công ty. Ông đã đánh trống để dọa sấm”. “Nhưng ông Phương đã có vợ và bà cũng đã có chồng. Mối quan hệ của hai ông bà là bất chính”. “Cho dù là bất chính thì cũng không ảnh hưởng gì đến công ty”. “Bà hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Tôi cần cái ghế chủ tịch công ty và không từ một thủ đoạn nào”. Cẩm Nhi nói rít qua kẽ răng: “Mời ông về cho. Tôi đã ly hôn một lần rồi, nếu phải ly hôn một lần nữa cũng không sao”. Đó là câu nói bất ngờ nhất đối với ông Huy.

(Còn nữa)

Khánh Hoàng

Share on Google Plus

About Unknown

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét