Thâm cung bí sử (87 - 9): Sợi dây đàn sẽ đứt

Xương móng lợn em mua hầm sẵn rồi, xương bò em cũng hầm để trong tủ lạnh rồi. Bánh phở em mua từ chiều. Em muốn mời anh ăn bát phở do em làm, phở quán không ngon bằng đâu”.

Đúng là bát phở của Thu Huyền rất ngon. Bát phở bò có mùi thơm đặc trưng và nước dùng rất ngọt, dù không có 1 tí mì chính nào. Thu Huyền nói: “Phở bò muốn thơm thì khi hầm xương phải bỏ hết bọt đi, chỉ lấy nước trong thôi. Thịt bò muốn thơm thì phải ngâm thịt thật kỹ, ngâm thịt sống trong nước lã, 2 tiếng đồng hồ phải thay nước 1 lần và phải 4 lần thay nước như thế. Nếu thịt không được ngâm kỹ sẽ hôi. Còn nước dùng muốn ngọt thì phải có vài con sá sùng. Không có sá sùng, nước phở chỉ ăn tạm được thôi chứ không ngọt như nước phở anh đang ăn. Sá sùng có nhiều ở Vân Đồn, giá bán 5 triệu 1 cân. Các quán phở đều biết giá trị của sá sùng nhưng họ không cho sá sùng vào nồi nước dùng vì giá đắt quá”. “Làm món ăn đúng là một nghệ thuật và bà đã nắm được nghệ thuật làm bếp”. Thu Huyền cười: “Nhưng nghệ thuật làm vợ thì em lại rất kém. Qua 2 lần đò rồi vẫn cô đơn. Nhà không có đàn ông chán lắm. Nhiều khi em thèm có 1 cái quần đùi đàn ông giặt phơi ở trước nhà để không cảm thấy cô đơn mà vẫn không có”. “Đó không phải do bà vụng làm vợ mà là do số phận. Bàn tay của bà và Minh Phương khá giống nhau. Đây không phải là di truyền mà tình cờ giống nhau thôi. Đường hôn nhân của Minh Phương ở rất xa đường tâm huyết, lại rất ngắn. Điều này nói một cách chính xác rằng Minh Phương sẽ lấy chồng muộn. Đường hôn nhân trên bàn tay của bà cũng thế, ở xa đường tâm huyết và ngắn. Chỉ hai điều này thôi đã đủ truân chuyên về chồng con rồi. Bà quá truân chuyên. Minh Phương cũng truân chuyên nhưng chỉ một đời chồng thôi, vì đường trí tuệ của nó rất sáng và rất mạnh nên gặp ai cũng thấy kém mình một cái đầu. Gặp được một người như cậu Sơn bây giờ là rất hiếm. Gặp của hiếm quý thì lúc nào cũng lo mất nên phải tìm mọi cách để giữ. Song giữ hạnh phúc là 1 nghệ thuật, và chỉ thông minh thôi thì chưa đủ”.

Chúng tôi đang trò chuyện thì có tiếng chuông cửa. Minh Phương bế con về nhà mẹ đẻ. “Con điên này! Sao mày bế con về vào giờ này?”. Minh Phương nói trong tiếng khóc tức tưởi: “Nó mắng con là đồ điên và dọa sẽ đưa con sang Trâu Quỳ để chữa bệnh tâm thần. Đã điên thì điên một thể. Con sẽ sống ly thân một thời gian xem nó có thể sống thiếu vợ và con trai được không. Giữa vợ con và điện ảnh, nó chỉ được quyền chọn lấy một”. Tôi nói: “Cháu quyết định sai rồi. Nó sẽ chọn điện ảnh! Chỉ những thằng đàn ông bất tài và thật ngu mới từ bỏ sự nghiệp của mình. Với thằng Sơn, ly thân gần như đồng nghĩa với ly hôn, vì nó không phải là động vật nhai lại”.

(Còn nữa)

Khánh Hoàng/Báo Gia đình & Xã hội

Share on Google Plus

About Unknown

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét