Bà kể bạn gái của cậu thứ hai, con bé nhìn cũng được, vậy nhưng nó thì lại cứ ngại ngùng vì thấy nhà này tam nam bất phú. Thực ai cũng cho rằng cô ấy hơi nông nổi, bởi bất phú thì chỉ bố chồng nó thôi, chứ còn ba anh em vẫn phú, vẫn giỏi như ai. Thì chả là nhà chồng nó họ Đỗ, trong nội tộc đã có kẻ kịp đặt tên con là Đỗ Triệu Phú, Đỗ Tiến Sỹ, Đỗ Thạc Sỹ, còn tên Đỗ Giáo Sư thì chưa ai dám đặt.
Rồi bà chê con bé bạn gái thằng út, mồm rộng đến mang tai, quàng quạc cái mồm suốt, đến nhà mà cứ quát thằng con bà như con, bà ngứa tai ngứa mắt quá, thấy chúng nó tính chuyện trăm năm, bà chưa kịp gàn thì con bé lại đột nhiên chạy được suất đi xuất khẩu lao động,thế là thôi, tan đàn xẻ nghé từ đó.
Sau thằng bé lại có cô bạn gầy như cò hương, nom nhẳng nhơ do bị đau dạ dày kinh niên, bà chán chẳng buồn nhìn, cũng chẳng có ý hẹp ngăn cản chúng nó, sau tự dưng thấy hai đứa ngãng nhau ra, chẳng thể giải thích nổi. Nghe đâu chỉ vì lần ấy con bé hỏng xe, phải đi nhờ anh đồng nghiệp, thằng này nhìn thấy, tự ái, chẳng nói chẳng rằng. Con bé không hiểu chuyện, thấy thế cũng “yết kiêu” không thèm hỏi han, thế là tự thôi nhau. Giờ đứa nào cũng có hạnh phúc riêng, nhắc lại chỉ thấy buồn cười, mà chẳng tiếc.
Lại có cô con dâu hụt nọ, chia tay rồi còn đi vay tiền con bà lúc vợ chồng cô ấy mua đất, sau lại còn nhờ chú ấy đứng ra giám sát công trình xây dựng nhà cho, thực chả hiểu cô nghĩ gì. Bà trêu, thằng bé đào hoa thế cơ mà.
Rồi cũng có ngày, theo dòng chủ đề câu chuyện, có ông anh họ ngà ngà nên trêu nó: “Hồi đấy anh còn vác giỏ đi dạm ngõ cho chồng cô nữa cơ đấy, xém tí nữa thì cưới nhé, may mà nó chê chồng cô nghèo”.Thấy bảo mẹ chồng nó cứ khen cô ấy xinh xinh, khéo khéo, nhưng lại chê là nhà ở xa quá, mà con gái nơi đấy có tiếng ăn chơi và ghê gớm.
Nghe thế mẹ chồng nó vội đỡ lời, chẳng qua ngày ấy bà nhờ anh họ chở đến thăm con trai, nghe tin nó có bạn gái thì tiện rẽ qua chơi chứ dạm dạm cái gì, vớ vẩn.
Rồi chắc sợ con dâu buồn nên bà lại quay sang thì thào động viên: “Kệ chứ, đừng buồn, cuối cùng mình vẫn là người chiến thắng con nhỉ?” Nó cười rúc rích nghĩ thầm, ghen gì chứ, chả phải duyên số, chẳng đến được với nhau thì thôi, hâm đâu mà quay lại nhìn trách quá khứ, bởi xét cho cùng mối tình đã chấm dứt giống như một người đã tắt thở, bản thân nó thật rất tội nghiệp rồi, sao còn phải ghen với nó.
Lòng nó phút chốc lại tự hỏi chẳng biết mẹ chồng hụt có nhắc đến mình với lòng đầy cảm xúc như thế không...
Theo TSL/Dân Trí
0 nhận xét:
Đăng nhận xét