Bài viết dưới đây là chia sẻ của bloger Alex Alexander trên Yourtango, về trải nghiệm của chị khi nhận ra giá trị của hôn nhân và nỗ lực cùng chồng vun đắp lại mái ấm sau lần "say nắng" một anh chàng đồng nghiệp.
Vụ "ngoại tình hụt" của tôi bắt đầu tại bữa tiệc Giáng sinh ở cơ quan. Khá hài hước là, tôi ghét anh chàng có cái tên Anthony - người sau này tôi suýt ngã vào vòng tay - trước khi bắt đầu gặp gỡ. Anh ta trẻ hơn tôi, là một cây viết ngạo mạn (được coi là người khó làm việc chung), với một cái tôi rất lớn. Tôi gần như định bỏ công việc tại một chương trình truyền hình chỉ bởi vì không muốn làm việc với anh ta. Cuộc tranh cãi của chúng tôi trên điện thoại còn lan khắp công ty, còn những bức thư điện tử trao đổi qua lại giữa hai bên thì đầy giận dữ, tức tối.
Sau đó, chúng tôi gặp nhau. Ngay lập tức, tôi như thấy có luồng điện chạy trong người. Da tôi như có kim châm, tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi chạm vào anh ta. Chúng tôi đứng nhìn nhau cười ngoác miệng như hai kẻ ngốc. Tôi chưa từng có cảm giác này trong hơn 13 năm qua, từ lúc gặp chồng mình. Mặc dầu là một người rất điềm đạm, tôi cảm thấy choáng váng, như có thứ gì đó bị đè nén trong con người mình suốt một thời gian dài và đột nhiên bừng tỉnh.
Ảnh minh họa: Dailyrecord.
Sự phấn khích, cảm giác khát khao khiến tôi không thể tập trung vào công việc, đầu óc tôi lơ đễnh, chỉ chực nghĩ về anh ta khi có cơ hội. Và hóa ra cảm xúc này không chỉ có ở mình tôi. Anh ta bắt đầu gửi những bức thư tán tỉnh và sau đó mời tôi đi chơi sau công việc. Tôi đồng ý, nhưng vẫn kịp tỉnh táo quyết định lùi lại vào phút cuối, khi anh ta bắt đầu cuộc chơi. Tôi kể với anh ta rằng mình chưa bao giờ phản bội chồng, và mặc dù thừa nhận bị cuốn hút, tôi vẫn nói rằng tốt nhất cả hai chỉ nên duy trì tình đồng nghiệp. Tôi nghĩ mọi việc kết thúc ở đây.
Nhưng anh ta vẫn tiếp tục theo đuổi. 9 tháng sau đó, tôi chao đảo giữa hai cảm giác: vừa muốn anh ta chấm dứt, để tôi lại một mình, vừa muốn đặt phòng khách sạn để lao vào cuộc tình đầy cám dỗ này. Thời điểm đó, chồng tôi lại chìm đắm trong công việc, hầu như chẳng hề trò chuyện hay đụng chạm vào tôi. Ở nhà, tôi cảm thấy mình là một mụ vợ hay ca thán, một bà mẹ nhàm chán, như chiếc thảm chùi chân cho mọi người.
Tại cơ quan, với Anthony, tôi cảm thấy mình trẻ trung, rực rỡ và gợi cảm. Tôi thấy mình được trở lại như thời con gái. Tôi say sưa trọng mọi thứ: những email táo bạo, những cuộc hội thoại thầm thì nơi hành lang vắng, những kế hoạch gặp gỡ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác... Tôi đã muốn ngoại tình? Đúng vậy. Tôi muốn lại là cô gái trẻ trung, đi giày cao gót, cười thả sức và nhảy múa trên bàn. Tôi muốn lại có thời gian trang điểm và chăm sóc từng milimet trên da mình, mặc những bộ đồ lót hấp dẫn. Nhưng tôi cũng biết, nếu tôi ngoại tình, tôi sẽ chẳng dám nhìn mặt chồng mình nữa.
Trong một lần đi chơi tối với một người bạn chung, cái tên Anthony được nhắc tới. Và tôi phát hiện, tôi chỉ là một trong danh sách dài những người phụ nữ mà anh ta qua lại. Tôi chẳng phải là người đặc biệt. Tôi không phải là người anh ta khao khát. Tôi chỉ là một con tốt trong trò chơi thể hiện cái tôi ngạo mạn của anh ta. Đó là một cái tát trời giáng khiến tôi bừng tỉnh và nhận ra Anthony chỉ tìm kiếm phụ nữ để làm trò tiêu khiển. Anh ta không khao khát tôi, anh ta chỉ cần tôi thèm muốn anh ta.
Chiếc kính màu hồng che mắt tôi rơi xuống. Tôi đã nhìn lại cuộc sống và hôn nhân của mình. Tôi nhận ra rằng mọi thứ cần thay đổi. Tôi và chồng lên kế hoạch giảm tập trung vào công việc để quan tâm hơn đến nhau, và rằng chúng tôi có nhiều điều để trò chuyện hơn là chỉ nói về con cái. Tôi chăm chải mascara và làm đẹp cơ thể. Tôi kể với chồng rằng mình đã bị quyến rũ trước một người đàn ông khác, anh ta cũng thích tôi và mặc dù chưa có chuyện gì xảy ra, chuyện sa ngã là điều rất dễ. Tôi giải thích rằng, chồng cũng vậy và cần nỗ lực nhiều hơn. Chúng tôi cần lên lịch cho những tối hẹn hò, sex thường xuyên hơn và đặt hôn nhân lên trên hết. Đó là một cuộc trò chuyện thành thật nhất mà chúng tôi từng có từ khi cưới nhau.
Như tôi đoán trước, Anthony đã đến với người phụ nữ khác ở nơi làm việc, cố gắng lôi kéo cô ta vào cuộc tình để khuây khỏa cuộc hôn nhân bất hạnh. Về phía mình, tôi bỏ công việc (và tất cả những ý nghĩ về Anthony) lại phía sau. Thay vào đó, tôi chọn nhìn về phía trước, tập trung vào cuộc sống tôi đang vun đắp bên chồng, vào cuộc sống tôi được yêu thương nhưng đã có lúc không để ý tới. Và tôi lại sống cuộc đời như thời con gái, với giày cao gót và những trận cười thả ga. Hóa ra, cô gái ấy - tôi của tuổi trẻ - vẫn ở đây. Cô ấy lại hẹn hò tối mỗi tuần một lần. Và trong thực tế, cô ấy chưa bao giờ thực sự biến mất, mà chỉ bị che lấp bởi con cái, việc nhà, tiền bạc, công việc, stress và tất cả những thứ tủn mủn mà cuộc sống gia đình trần tục mang tới.
Nghe có vẻ lạ nhưng tôi cảm ơn Anthony và sự lôi cuốn của anh ta bởi vì nếu không có anh ta, tôi sẽ không bao giờ đào xới và giác ngộ con người cũ kỹ của mình. Không có anh ta, tôi sẽ không bao giờ nhận ra hôn nhân quan trọng với mình thế nào. Không có anh ta, tôi sẽ không có được hạnh phúc như bây giờ. Đôi khi, việc "ngoại tình hụt" là điều tốt nhất bạn có thể làm cho chính mình và cả chồng mình nữa. Hãy tin tôi đi.
Theo Vương Linh/VnExpress
0 nhận xét:
Đăng nhận xét