Khi cưới vợ, bên cạnh của hồi môn tiền vàng thì anh còn ôm theo 2 em chó cảnh lông xù màu trắng rất đẹp về sống cùng cô. Anh bảo: “Anh quý chúng nó lắm, nên em cũng hãy yêu thương, chăm sóc tận tình cho chúng nó nhé!”. Cô vui vẻ gật đầu. Nhưng niềm vui vẻ ấy của cô chẳng được bao lâu thì tắt ngúm, khi phát hiện ra, ờ, hình như trong lòng anh, số 1 là 2 em cún, số 2 mới tới vợ!
Cún của anh có một chế độ ăn và sinh hoạt đặc biệt, đậm tính khoa học và thân thiện với sức khỏe của chúng. Nếu anh ở nhà, một tay anh sẽ đảm nhiệm tất các việc cho chúng ăn, tắm, đi dạo…, vì để cô làm anh không yên tâm chút nào. Thế mà cơm nước, giặt giũ cho chính anh thì anh hoàn toàn yên tâm giao phó cho cô! Chẳng lẽ đã tới mức anh quý chó hơn cả chính bản thân mình?
Cô không nói thì anh cũng tởn rồi. (Ảnh minh họa)
Hễ đi đâu vắng nhà mà có gọi về cho vợ là thể nào cũng chỉ: “Chó của anh thế nào rồi?”, “Em cho chó của anh ăn chưa?”, v.v… Còn “vợ của anh” thì anh chả cần biết tới, để mặc cô ấy “tự sinh tự diệt”. Ở nhà là anh ôm ấp, cưng nựng chó của anh hết nước hết cái. Nằm xem ti vi cũng ôm chó, ngồi cầm điện thoại chơi điện tử cũng ôm chó, lên giường cũng tha chó lên theo. Đến tắm cũng tắm chung thì đủ biết rồi đấy! Ừm chắc có mỗi lúc ân ái là anh tạm rời 2 em chó để ôm ấp vợ thì phải!
Chưa nổi 3 tháng, cô đã tức xì khói, không thể chịu nổi sự vô tâm vô tính của chồng đối với mình, trong khi đối với đôi cún thì coi như tâm can bảo bối. Bao lần cô hét lên với chồng: “Sao hồi yêu nhau anh không thể hiện thế này đi? Nếu thế thì có ế sưng tôi cũng cóc thèm lấy anh đâu!”.Anh lại cười nhăn nhở: “Ơ hồi yêu nó phải khác chứ! Hồi đó đã lạnh nhạt chó để ở bên em, giờ phải bù đắp cho chúng nó chứ lại!”. Cô suýt ngất.
Cô vốn cũng là người yêu động vật, mà giờ nhìn đám chó lại thấy ghét cay ghét đắng. À thì ai bảo chúng nó dám tranh chồng của cô! Nhưng ghét lắm thì cũng chỉ giật đuôi, gõ đầu, tét mông vài cái cho nó kêu ong ỏng lên, chứ cũng chẳng làm gì được. Cô là cô điên tiết lắm rồi đấy! Bán đi thì anh sẽ lại mua con mới cho mà xem, chẳng được gì lại tốn thêm tiền! Còn thịt thì nói thật là cô cũng không xuống tay được.
Tối ấy, anh đã hẹn về ăn cơm. Cô cặm cụi làm một mâm thịnh soạn toàn món ngon anh thích, thế mà đợi dài cả cổ, bụng đói meo cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu, gọi thì điện thoại cấm có nghe máy. Đợi mãi cuối cùng anh cũng liên lạc về, thế mà câu đầu tiên đã độp ngay: “Chó của anh đâu? Em cho nó ăn chưa, không nó đói đấy!”. Cô nộ khí xung thiên, gào tướng vào điện thoại: “Thịt hết rồi! Về mà ăn thịt chó của anh này!”, rồi ngắt luôn máy.
Ném bộp điện thoại xuống mà trong lòng cô vẫn sôi ùng ục lửa giận. Hừ, không thể nhu nhơ được nữa, kẻo có ngày anh với đám chó của anh trèo đầu cưỡi cổ cô mất thôi. Nghĩ là làm. Cô túm lấy cặp đôi chó cảnh, cầm kéo cắt tùm lum đám lông dài mượt mà thướt tha trên người nó. Sau khi hạ kéo, tuy không có thương tổn gì nhưng ngoại hình 2 chú chó trở nên nham nhở, thảm thương vô cùng, nhiều chỗ lông trụi lủi 1 mảng lớn. Cầm đám lông chó ấy vứt ra ngoài cửa chỗ dễ nhìn thấy nhất, rồi cô nhốt 2 con chó lên tít sân thượng. Xong, cô phi xe ra ngoài, đi mua… thịt chó nấu sẵn!
Cô vừa về một lát thì anh cũng hấp tấp về tới nơi. Về tới cổng, thấy túm lông chó trắng hệt lông cục cưng của mình, trái tim anh đã lộp độp muốn rụng khỏi cuống rồi. Vào trong nhà, lại thấy vợ đang ngồi khoanh chân bên mâm cơm toàn là các món thịt chó, còn đang ăn uống rất nhiệt tình, ngon lành, lông tóc anh dựng đứng hết cả lên, chân tay bủn rủn như muốn ngã quỵ. Anh hoảng hốt tột độ, chạy vòng quanh nhà ra tới sân, gọi khản cả cổ nhưng không thấy bóng dáng đôi chó ngọc ngà đâu cả. Cô thấy thế thì cười nanh ác: “Tìm làm gì nữa anh? Chúng nó được bầy hết lên đĩa rồi đây này! Lại đây ăn đi anh, ngon lắm!”.
Nhìn vợ gắp một miếng thịt chó cho vào miệng nhai ngấu nghiến, anh chỉ muốn xông lên xé xác vợ. Nhưng anh cố kìm nén, trong đầu liên tục niệm thần chú: “Đàn ông không đánh phụ nữ! Đàn ông không đánh phụ nữ!”. Tìm lại một lượt khắp trong bếp, nhà tắm các kiểu vẫn không thấy chúng nó đâu, trong bụng anh đã chắc mẩm đến 99% là chúng nó đáng thương bị thịt thật rồi! Đêm ấy, anh ôm gối ra phòng khác ngủ, không thèm nói với vợ 1 câu. Cả đêm anh cứ nhắm mắt lại là lại nhớ tới chúng nó, bất giác nước mắt rơi tự lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, anh lên sân thượng tập thể dục. Chẳng ngờ vừa mở cửa ra tới nơi, lại nghe thấy mấy tiếng ư ử nho nhỏ. Anh giật thót, rồi mừng rỡ vô hạn khi phát hiện 2 người bạn của mình bị nhốt ở một góc, bị đậy điệm che chắn kín mít nữa. Tuy rầu rĩ không vui vì bộ cánh của chúng bị phá hoại nhưng niềm hạnh phúc khi biết chúng còn sống đã áp đảo tất cả, lông trụi thì còn có thể mọc lại cơ mà!
“Từ giờ anh liệu đường mà cư xử, nếu không cảnh tượng mâm thịt hôm qua sẽ là kết cục của chúng nó đấy. Em đã vô cùng thông cảm không bắt anh phải lựa chọn 1 trong 2, thì anh cũng nên biết điều mà tìm cách dung hòa các bên chứ!”, giọng nói lạnh nhạt của cô cất từ đằng sau khi anh đang mải ôm ấp hôn hít đám chó. Anh giật nảy mình. Cô không nói thì anh cũng tởn rồi. Cảnh tượng hôm qua anh sẽ nhớ kĩ cả đời khó có thể quên nổi!
Theo Trí thức trẻ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét