Anh đón tôi ở bến xe rồi đi thẳng về Nghi Xuân thăm khu lưu niệm Nguyễn Du. Sau đó chúng tôi về làng Trường Lưu. Tú kể: “Trường Lưu là làng dệt lụa. Lụa Trường Lưu đẹp và gái Trường Lưu cũng đẹp. Ngày xuân Nguyễn Du thường hay về làng Trường Lưu hát ví giặm. Đây là cách hát đối rất hấp dẫn, vừa dân dã, vừa bác học. Tháng Giêng mưa phùn, đường trơn, sân nhà người đẹp cũng trơn, Nguyễn Du bước trượt chân và ngã. Người đẹp ngồi trong nhà hát: “Đến đây hò hát vui xuân. Khấu đầu lạy tạ trước sân làm gì”. Nguyễn Du đứng dậy hát đối: “Đất chi có đất lạ lùng. Bấm thì chẳng chịu, nằm cùng lại cho”. Nghe nói cô gái này vì mê tài hát đối của Nguyễn Du mà không lấy chồng nữa”. Ở Trường Lưu, tôi mua được một ít lụa đẹp.
Buổi chiều tôi về thăm mẹ Tú. Tôi và mẹ cùng làm bữa cơm tối và trò chuyện. “Anh Tú cứ nhắc con mãi. Số nó cũng lận đận, lấy phải con vợ chẳng ra gì, để chồng phải chịu tai tiếng. Chẳng biết rồi sau này gia đình chúng nó sẽ ra sao”, mẹ Tú nói như vậy. Chúng tôi vừa ăn xong bữa cơm thì vợ Tú đến. Chị ta nói chao chát ngay khi mới bước vào sân: “Chào mẹ! Con đến để xem mặt đứa định cướp chồng con”. Tôi nói: “Chị bình tĩnh, đừng nói như thế. Tôi và anh Tú là bạn học cũ ngày trước”. “Bạn hả! Vậy ai nhắn tin cho chồng tôi rằng người yêu em xấu. Chẳng nhẽ chó cũng biết lẩy Kiều. Vì mày quyến rũ mà chồng tao đã bỏ công việc đi ra Hà Nội hai ngày. Giờ mày lại mò mặt vào đây. Hú hí với nhau hai ngày chưa đủ sao?”. Tú sẵng giọng: “Cô im đi!”. “Tôi không im đấy. Xem anh làm gì được tôi. Còn con kia, tao sẽ dạy cho mày một bài học nhớ đời”. Chị ta hăm dọa thế rồi hằm hằm bỏ về. Mẹ Tú nói: “Con ra Hà Nội ngay đi. Con kia nói thế là phải đề phòng đấy. Thằng Quân em trai nó tính côn đồ lắm”. Không bị hăm dọa thì sáng mai tôi cũng phải ra Hà Nội. Tôi còn có xưởng lụa và bao việc phải làm, lại còn con gái tôi nữa. Sáng hôm sau Tú đưa tôi ra bến xe mua vé. Tôi vừa gửi xong hành lý thì vợ Tú ập tới đứng chắn trước mặt tôi: “Mày chưa đi được. Muốn đi thì phải quỳ xuống xin lỗi tao đã”. Tú nghiêm giọng: “Cô đi về ngay. Định làm gì ở đây”. Vợ Tú vẫy tay và thằng Quân nhào vào chém tôi. Anh Tú đỡ đòn cho tôi và bị một nhát chém vào vai, máu chảy đầm đìa cả ngực áo. Bảo vệ bến xe khống chế được hung thủ, tước con dao và ngay lúc đó công an thị trấn cũng vừa tới. Tình thế thay đổi đột ngột. Tôi lấy hành lý, mang về nhà mẹ Tú rồi vào viện chăm sóc anh. Tôi không thể ra Hà Nội lúc này được. Nếu tôi không vào viện để chăm sóc Tú thì tôi không phải là con người nữa. Tôi nhắn tin cho Thoa: “Nhờ cậu trông cháu cho tớ thêm ít hôm nữa”.
(Còn nữa)
Khánh Hoàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét