Đây hầu hết là tiền của hành khách. Những người đi buôn đường dài không giữ tiền trong người mà gửi vào hòm tiền của nhà xe. Họ rất tin vào nhà xe, ném cả bó tiền vào hòm mà không cần kiểm đếm, cũng không cần giấy tờ biên nhận gì cả. Đây là tính cách của người phương Nam. Khi hòm tiền bị mất, mọi người khai ra mới biết là tiền trong hòm bao nhiêu. Chính người phụ xe đã đánh cắp hòm tiền này và biến mất. Người phụ xe quê ở Bình Dương. Thắng không cử người về Bình Dương tìm người mà nói với toàn đội. “Thằng này không ngu đến mức vác cả hòm tiền về quê để rồi bị bắt. Nhiều khả năng là nó tìm đường trốn sang ra nước ngoài. Các cậu gọi chiếc taxi 7 chỗ, đi ngay lên Lạng Sơn, liên lạc với các chiến hữu của tôi ở trên đó, nhờ họ sục sạo ở các bến xe, khách sạn, nhà nghỉ. Nó chưa vượt biên được đâu bởi mang khá nhiều tiền. Dù tìm được hay không tìm được thì trước khi rút quân cũng phải tổ chức một bữa nhậu tử tế để cảm ơn các chiến hữu của tôi ở trên đó. Nếu có khó khăn đột xuất thì gọi về và tôi sẽ lên ngay”. Bảy thành viên trong đội đã làm theo kế hoạch của Thắng. Và gần 2h sáng hôm đó, anh em làm nhiệm vụ ở Lạng Sơn gọi về: “Báo cáo đại ca, đã bắt được nó rồi”. Tất nhiên là gái có công, chồng không phụ, bà chủ nhà xe đã không để cho đội của Thắng bị thiệt thòi. Mọi việc đang tiến triển rất tốt đẹp thì Tuấn “lửa” tự dưng nghỉ việc và đi vào Tây Nguyên. Việc này khiến Thắng lo lắng. Khi Tuấn “lửa” bị bắt về tội trộm cướp, ông hàng xóm nhà liền kề với Tuấn đã tố cáo với công an rằng nhà ông bị Tuấn phá két lấy mất 500 triệu đồng. Khoản tiền đó hơn 10 năm trước là to và vì thế, tội của Tuấn cũng nặng hơn. Nhưng ông luật sư bào chữa cho Tuấn là người rất thông minh. Trước tòa, ông ta đã chứng minh được rằng chuyện bị phá két của ông hàng xóm hoàn toàn là vu vạ. Việc này khiến mẹ Tuấn rất bực. Thỉnh thoảng bà lại chửi ông hàng xóm mấy câu và ông ta đã đánh bà một cán xẻng làm bà gãy mất một cái xương sườn. Khi nghe tin Tuấn sắp được giảm án, ông hàng xóm đã bán vội nhà và bốc cả gia đình vào Tây Nguyên thuê đất để trồng cà phê. Tuấn “lửa” vào Tây Nguyên là để thanh toán món nợ của ông hàng xóm. Dân giang hồ ân oán nhiều lắm. Ơn đền oán trả. Oán cũ để trong lòng, khi con thú hoang trong tim kẻ giang hồ trỗi dậy thì việc thanh toán oán cũ sẽ xảy ra. Tính Tuấn “lửa” rất nóng, có thể giết người trong cơn giận dữ. Tuấn không giết ông hàng xóm, nhưng đã bẻ gãy của ông ta một cái xương sườn. Làm việc này rất đơn giản, chỉ cần chọc mạnh 4 đầu ngón tay vào mạng sườn thì phản ứng của người ta là phải thót bụng lại và chỉ cần ấn khẽ một cái là xương sườn bị bẻ gãy. Ông ta ngất xỉu phải đi cấp cứu. Người nhà ông ta báo án và Tuấn “lửa” lao thẳng ra Hà Nội.
(Còn nữa)
Khánh Hoàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét