Thâm cung bí sử (89 - 3): Cái đủ và cái thiếu

Búp khoai sáng sớm còn ngậm sương đêm, cầm thấy mát rượi trong lòng bàn tay. Búp mua về, rửa thật nhẹ tay dưới vòi nước vặn nhỏ. Nếu rửa mạnh tay và vòi nước chảy to quá sẽ làm nẫu mất búp. Rửa xong, dốc ngược búp khoai lên cho chảy hết nước rồi xếp vào nồi đất, một cái ngược, một cái xuôi. Mỗi lớp búp khoai phủ lên một lớp tương bần. Lớp trên cùng cũng được phủ tương bần. Lấy một cái lá sen tươi đặt lên miệng nồi rồi đậy vung lại, đun thật nhỏ lửa. Chỉ đun 10 phút thôi, đun lâu quá búp sẽ nát hết. Bắc nồi búp xuống, mở vung để cho nguội rồi nghiêng đũa nhấc khẽ từng lớp búp khoai vào đĩa. Món này đậm đà hương vị đồng quê và ăn rất tốn cơm.

Món nhắm rượu mà ông Sơn thích là ốc nhồi phơi nắng. Ốc mua về rửa sạch rồi ngâm trong nước vo gạo một ngày. Ba ngày sau cùng đổ ốc ra phơi nắng trên sàn xi măng. Phơi ốc đến ngày thứ 3 thì có thể hấp được. Trước hết phải chuẩn bị một chậu nước lã có hòa thêm ớt bột, tiêu bột và hai quả trứng gà đánh loãng. Đổ ốc đã phơi nắng vào cái chậu, ốc sẽ uống hết chậu nước trong vòng vài phút. Rải một lớp lá bưởi vào cái bát lớn, cho tất cả ốc vào, đặt bát vào lồng hấp và hấp trong 15 phút. Đó là món ốc hấp tuyệt vời, thơm, hơi cay và ngầy ngậy. Tuy vợ mất nhưng thỉnh thoảng ông Sơn vẫn được ăn những món mà sinh thời bà Dung hay làm. Ông Sơn không thiếu món ăn đặc biệt và cũng không thiếu tiền. Nhưng ông thiếu hơi đàn bà. Đó là cái thiếu không gì có thể thay thế được. Ông hay thức giấc vào tầm 2 - 3h sáng. Vắng người đàn bà bên cạnh sao mà trống trải và cô đơn thế. Và vào một buổi chiều Chủ nhật, ông Sơn đưa một người phụ nữ về nhà chơi. Ông nói với con gái: “Đây là cô Ngọc, bạn của bố. Cô Ngọc mua hoa và trái cây. Cô rửa trái cây, đặt lên bàn thờ của mẹ Tâm và cắm thêm hai lọ hoa tươi. Rồi cô Ngọc thắp hương và lầm rầm khấn điều gì đó. Tâm pha trà đặt lên bàn và lặng lẽ sang nhà bà Hoa chơi. “Bố cháu có khách phải không?”. “Vâng ạ!”. “Người này chưa đến nhà cháu bao giờ. Ngay cả hôm tang lễ mẹ cháu, bác cũng không thấy người này đến viếng”. Tâm không nói gì, chỉ khẽ thở dài. Tiếng thở dài rất nhẹ nhưng cũng khiến bà Hoa phải giật mình, vì ở lứa tuổi của Tâm rất ít đứa thở dài. “Sao thế? Cháu buồn ư?”. Tâm ngồi im lặng. Bà Hoa an ủi: “Bố cháu chưa đến 50 tuổi. Đây là cảnh đàn ông bị đứt gánh nửa đường, buồn và cô đơn lắm. Cháu cũng cần phải thông cảm cho bố”. Tâm vẫn không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn ra hành lang xem cô Ngọc đã ra về chưa. Sao cô ấy ngồi lâu thế?”.

Cô Ngọc là vợ anh lái xe trong công ty của ông Sơn. Hơn một năm trước đây, chồng cô Ngọc đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Bây giờ cô sống đơn thân với con trai 7 tuổi, tên là Hiếu. Nghĩa là cô Ngọc cùng cảnh cô đơn như ông Sơn.

(Còn nữa)

Khánh Hoàng

Share on Google Plus

About Unknown

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét