Thâm cung bí sử (91 - 2): Thân nghiệp nặng nề

Cẩm Nhi đã có một cuộc sống mà nhiều cô gái khác mơ không có. Tư gia là một biệt thự khá xinh đẹp với đầy đủ tiện nghi. Chồng kiếm được nhiều tiền, Cẩm Nhi tiêu tiền không phải đếm. Con chưa có, toàn bộ thời gian cô chỉ dành cho mình, đi spa, đến shop thời trang và xem các chương trình ca nhạc. Gần đây cô còn hay đi xem kịch, vì Thỏa thường gửi vé mời đến. Cái thiếu hụt trong đời sống của Cẩm Nhi là tình. Khôi hay phải bay ra nước ngoài, mỗi chuyến 3-4 hôm. Và ngay cả khi anh ở nhà thì chuyện sinh hoạt vợ chồng Khôi cũng phải hết sức giữ điều độ. Cơ trưởng phải được khám sức khỏe trước mỗi chuyến bay, sức khỏe không tốt là không bay được. Cô vợ trẻ và xinh đẹp của Khôi bỗng cảm thấy mình trở nên thừa thãi trên giường ngủ. Sao cái giường lại rộng và trống trải thế, đêm nào Cẩm Nhi cũng phải ôm chiếc gối to và dài như Khôi để nằm ngủ. Nhưng đó là gối chứ không phải chồng. Những đêm khuya không ngủ được, Cẩm Nhi hay nhắn tin cho Thỏa. Cũng là những câu thăm hỏi bình thường thôi: “Cậu có lịch diễn không?” hoặc: “Đoàn của cậu hiện đang diễn vở gì?”. “Tớ ở nhà một mình, buồn quá”. Thỏa nhắn lại: “Buồn thì đánh xe sang đây đi uống cà phê. Hôm nay tớ cũng không có lịch diễn”. Và như thế là Cẩm Nhi phóng xe đi ngay. Bạn học cũ có bao nhiêu kỷ niệm để ôn lại. Những tối cà phê của hai người thường rất dài. “Trong số bạn gái cùng lớp, cậu là đứa sướng nhất. Cũng đúng thôi, vì cậu xinh đẹp nhất. Một người đẹp như cậu thì không thể sống khổ được. Ánh trăng rằm rực rỡ dành cho chim công chứ không dành cho quạ. Và cành cao là của con chim phượng hoàng. Ngày xưa, tớ cứ ao ước là được cưới cậu làm vợ. Chỉ thế thôi là hạnh phúc rồi, làm thợ cày cũng được, ăn cơm rau dưa cũng được”. “Ba đồng 1 mớ trầu cay. Sao anh không nói những ngày còn không”. “Nói thế quái nào được trong khi cả thầy giáo cũng mê cậu, làm sao tớ dám phạm thượng. Và cái tuổi con trai mới lớn nó thế, yêu rất bồng bột nhưng cũng rất rụt rè, chỉ sợ nói ra mà bị từ chối thì xấu hổ lắm”. “Nhà hát của cậu đang dựng vở gì?”. “Đoàn tớ đang dựng một vở của cố tác giả Lưu Quang Vũ. Vở lời thề thứ 9. Chắc chắn là cậu chưa xem bao giờ. Vở này hay”. “Cậu vào vai gì trong vở đó?” “Tớ vào vai một người lính trẻ ở trên chốt. Đây là vai chính và tớ rất thích vai này. Đêm mai đoàn sẽ công diễn buổi đầu tiên ở nhà hát lớn thành phố. Tớ sẽ gửi vé mời đến cho cậu nhé”. “Không cần phải gửi. Đúng 7h tối tớ sẽ có mặt trước cửa nhà hát và cậu ra đưa vé cho tớ là được rồi”. “19h đã đến thì sớm quá, vì 19h30 bọn tớ mới bắt đầu diễn. 19h15 phút tớ đón cậu trước cửa nhà hát”. Đêm đó về nhà, Cẩm Nhi lại khó ngủ và cô nghĩ rất nhiều về Thỏa. Sự thèm khát của cô là một thứ thân nghiệp.

(Còn nữa)

Khánh Hoàng

Share on Google Plus

About Unknown

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét